Ai từng sống, cũng có nghĩa là đã từng chán. Ai cũng vậy, ai mà chẳng chán ngấy cái bàn học mà mỗi ngày ta đều phải đối diện? Ai mà chẳng thèm đập tan đi những chuỗi ngày sống tuần hoàn, tuần hoàn đến mức cảm xúc trong ta trở nên tê liệt dần dần? Ai mà chẳng ham muốn có được một cuộc đời như ý, một cuộc đời không phải đối diện với việc rảnh rang và cô đơn lẻ bóng? - Thượng Đế ban cho con người một đôi chân thật vững chãi, không phải chỉ là để đứng, mà là để đi - đi để thay đổi chính cuộc đời mình.
Sự trưởng thành và bộn bề của cuộc đời giống như một hồi chuông cảnh tỉnh con người bước ra khỏi những ảo mộng thanh xuân do mình tự tạo. Để rồi, họ vội vàng, họ hững hờ với chính lối sống của mình. Để rồi cuộc đời họ sa vào những dấu ngoặc mà vốn dĩ những thứ bên trong hoàn toàn không thể thay đổi được. 'Sống' với họ, chưa chắc đã là sự tận hưởng - mà thay vào đó phải là trả nợ thì đúng hơn.
Mỗi người, ai đều cũng có thể đứng trên bục và hùng hồn nói về cuộc đời mình - về ước mơ và nguyện vọng của mình, nhưng mấy ai sẽ có đủ can đảm để bước ra ngoài đời thật thực hiện chúng - thay đổi chúng hay không? Ai cũng phải bước đi, cũng phải tranh nhau trên từng đoạn đường đời để kiếm sống. Nhưng ai sẽ đi bằng niềm tin, bằng ước mơ, bằng những đam mê cháy bỏng trong người thay vì là chôn vùi mình trong cuốn kịch bản đời mà những con người đi trước đã để lại?
Thời xưa, chăm lắm, siêng năng lắm. Bây giờ, rong rêu bám đầy trong người, cốt cách trở về với sự lười nhác. Đầu óc thì chậm chạp, mãi loay hoay trong những mớ rối của tình yêu. Con người ta cảm thấy mình ít hữu dụng, và bắt đầu cách sống tự làm mờ nhạt đi chính cuộc đời của mình. Tôi đã từng và bạn chắc chắn cũng không thể thoát khỏi. Chúng ta đều từng ngấm trải qua khoảng thời gian nằm dài trên nệm, thở dài, mắt khi nhắm khi mở và đầu thoáng nghĩ đến hai chữ 'mai sau'. Nhưng đường đời còn dài, chông chênh thì nào đâu có ít? Càng nghĩ ngợi, con người vốn dĩ chỉ tự làm phí đi thời gian của mình.
Chông chênh, chông chênh. Tuổi 21 chông chênh, đã đặt chân qua những vùng đất mới, nhiều yêu thương nhưng cũng không ít phần gai góc, cỗi cằn.
Đam mê - nhiệt huyết và khát khao đã cháy rực trong người, chỉ còn chờ ngày để biến ước mơ trở thành hiện thực. Tôi đã từng nói với một đứa em gái của mình rằng: 'Đừng bao giờ nói Tôi có thể thay đổi, mà hãy nói Tôi sẽ thay đổi, em ạ'. Bởi vì tôi có thể không có nghĩa là tôi sẽ làm, nhưng một khi tôi đã làm thì dù biết mình không thể, chắc chắn tôi vẫn sẽ thử.
Cả tôi và bạn đều là những kẻ đang lớn, những kẻ cần phải thử để thay đổi chính cuộc đời mình. Chúng ta không thể cứ mãi chán chường và tự đào hố cho thời gian trù dập, hãy tập cho mình những thói quen sống thật khác biệt, và trên hết - chúng ta thể hiện mình là ai.
Một cuộc đời không hoang phí là khi ta biết cân nhắc giữa những gì ta mong muốn với những thứ mà xã hội, gia đình và bè bạn đã kỳ vọng. Đừng bao giờ nghĩ rằng, sống là một hình thức trả nợ, mọi việc mình làm là vì số phận an bài và chính nó đã yêu cầu để có được. Số phận là những thứ dù đã được sắp xếp, nhưng quyền thay đổi nó, con người vẫn có đó thôi.
Theo Mộc Yên Linh/Vnexpress.net