Cũng như nhiều ngày cuối tuần khác, hôm nay mấy anh em thợ xây lại xum họp gọi là nhậu giải mõi sau cả tuần vất vả. Người lao động miền Tây hay có thói quen này, họ làm việc quần quật cả tuần rồi lại ăn chơi quên âu lo sự đời ngày chủ nhật, hôm sau lại cày trả nợ. Mình hay gọi điều này là tinh thần "sướng ảo". Và cũng như những lần trước họ lại mời mình đi. Sau nhiều lầm từ chối, hôm nay đành đồng ý đi để tránh bị hiểu lầm là phân biệt cấp dưới.
Mồi nhậu chuẩn bị xong, chén ly dọn sẵn, 3 két bia Saigon nằm ngay ngắn ở góc tường, 6 người đàn ông quây quanh trong căn nhà trọ nhỏ.
"Bịch" - tiếng khui bia hòa chung vs tiếng cụng ly "cốp" "cốp", tiếng cười nói rộn rã cả một xóm trọ ven đường. Một vài anh mời mình uống cạn, mình xin phép vì bản thân vốn dĩ không uống được nhiều, xin phép ngồi nhấp môi nói lời tình nghĩa. Họ cũng đồng ý và tỏ ra thông cảm: "Thôi ngồi chơi ăn mồi đi em, "gụ" bia không uống được thì thôi".
Két bia đầu tiên vơi dần, một anh đã thấm ngà ngà nói lớn:
- Anh em mình làm ăn lâu nay cũng chổ tình nghĩa quen biết, cũng thương mến Quy (Huy - người miền tây hay gọi Huy là Quy) nên mời đi nhậu nhiều lần mà nay Quy mới đi được, zdui lắm, hôm nay zdui - cụng !.
- Xin lỗi mấy anh vì em bị đau gan nên không dám nhậu nhiều, anh thấy da em vàng không - anh thông cảm - mình lấy cớ.
- Không sao, chổ anh em tình thương mến thương, Quy đừng suy nghĩ nhiều - thôi ăn đi Quy ơi.
Két thứ hai cũng được lôi ra khui đều cho cả hội, tiếng cụng ly vẫn vang vọng đều đều. Sau những hồi tâm tình sướt mướt, anh lúc nãy lại đưa ly ra trước mời mình:
- Anh em mình làm cái 100%, lâu quá mới có dịp.
Mình xin phép chỉ uống 50% vì thật sự chả theo nổi. Anh ấy tỏ ra giận dữ, cho rằng mình xem thường và bắt đầu khó chịu:
- Mày làm sếp công trình mà nhậu zậy không hay gòi.
Mình cười nhạt :)
.
Loading...
Cuộc nhậu bắt đầu căng thẳng hơn, tiếng vào tiếng ra của anh em bỗng trở nên gấp gáp. Những câu chuyện tình nghĩa keo sơn được thay thế bằng những câu chửi thề, tiếng cụng ly cũng thưa dần vì mất đoàn kết. Họ bắt đầu thể hiện bằng những câu chuyện giang hồ, những chiến tích đánh nhau vô cảm, những cô em gái lẳng lơ điện nước ngon lành,...
...
Mình lấy cớ có cuộc hẹn gặp bạn nên phải về sớm, mấy anh ở lại chơi vui vẻ. Mọi người bảo uống cạn ly rồi hẵng đi nhưng lại ông anh lúc nãy tỏ ra bực dọc:
- Mày chơi vậy là coi thường anh em tao, uống giữa chừng bỏ chạy. Vào ba ra bảy, khui nó 7 chai uống hết rồi về.
Mình bình tĩnh giải thích phải về xa và cũng nhờ một số anh em thông cảm nên cũng thoát thân được.
Vừa đi đường về vừa nghĩ: Một số anh thợ miền tây cũng phức tạp, lời nói thoảng qua như gío bụi công trường. Ngày xưa mình công tác dưới Kiên Giang cũng vậy, vô bàn nhậu nói chuyện tình nghĩa nhưng gặp chuyện là sẵn sàng vớ vẩn. Thế mới nói vì một sự thỏa mãn bản thân họ sẵn sàng quên đi bản ngã.